Tháng 5 về, cái “nắng xiên khoai” khô khốc, bỏng rát, đã đủ để ủ yêu thương khi sắc xuân không còn viên mãn. Ve râm ran đâu đây, tán lá xanh um, những cô cậu học trò cuối cấp bỗng giật thột khi trong sân trường, trên vòm lá đã bung nở những cánh bằng lăng tím biếc gọi mùa. Mùa hạ – mùa nắng – mùa xa vắng đã đến thật rồi, tuổi học trò cũng bắt đầu thổn thức, bồi hồi trước mùa thi.

 

Tháng 5 về, nắng chạm ngõ, nắng gõ cửa, nắng khắp mọi nơi. Cây bàng trên sân trường vội vàng thay lá. Tháng 5 cũng là lúc bước chân của học sinh cuối cấp bắt đầu nhanh hơn, mùa như ngắn lại, hạ cuối – lớp 12, sao nhiều kỷ niệm quá đỗi rưng rưng.

 

Tháng 5 mùa mới về, mùa thi – mùa tình đầy, mùa bằng lăng đong cho thật nhiều hoài niệm của một thời áo trắng. Tháng 5 của ký ức, của yêu thương, của khoảnh khắc trái tim lỡ đánh rơi nhịp đập.

 

thang-5-cua-hoc-sinh-cuoi-cap

Tháng 5, mùa hoa bằng lăng.

 

Tháng 5, tháng của những ngày đã cũ, năm đã xưa, ai đó vô tình nhìn vào mắt em trong buổi chiều tóc rối, nhuộm màu bằng lăng biếc.

 

Tháng 5, tiết trời không còn ẩm ương mà hanh hao rồi như đang trêu ngươi chúng ta, khi thì nắng như đổ lửa, khi thì mưa đến xối xả trong nắng gắt.

 

Tháng 5 rồi, tạm biệt nhé những nỗi nhớ không tên vẫn đôi lần làm trái tim thổn thức; tạm biệt lũ bạn học hồn nhiên, trong sáng; tạm biệt những điều vụng dại và cả những phút giây tinh nghịch của tuổi “nhất quỷ, nhì ma”.

 

Tháng 5, khi bài vở chất đống thì thưa dần những nỗi nhớ vụn vặt không thể gọi tên rõ ràng, những quan tâm rồi hững hờ, những cái chạm tay nhẹ rồi vội vàng quay mặt đi, những lần lỡ hẹn, la cà quán cóc với đám bạn khi mỗi lần trốn học.

 

Tháng 5, tạm biệt nhé những điều cũ sắp đi qua. Ngoái đầu nhìn lại, một chút tiếc nuối, một chút hững hờ, một chút chạnh lòng rồi vội vàng bước nhanh. Thế là một mùa hạ nữa, mùa hạ cuối cũng đã tới.

 

Tháng 5 về, nắng đã giòn hơn trên những ô cửa sổ. Nơi nơi bắt đầu vang lên những tiếng ve không ngớt. Học trò cuối cấp hồi hộp, căng thẳng hơn với những ngày học “nước rút” nhưng cũng trầm tư hơn, sống chậm lại để cảm nhận và vỡ òa trong cảm xúc yêu thương của cha mẹ, thầy cô, để lưu giữ những hờn dỗi đáng yêu của một thuở tuổi hồng.

 

Thế là cũng sắp hết 12, hết những năm tháng của tuổi học trò. Tạm biệt nhé, màu tím của bằng lăng thương nhớ; màu của tháng năm – một thời em lỡ hẹn mối tình đầu mà ai cũng đi qua. Thôi nhé, tạm biệt tháng của yêu thương chênh vênh, tháng của bao nhọc nhằn, cố gắng để “vượt vũ môn” thành công như mong đợi. Hãy nỗ lực nhiều hơn nữa để biến những ký ức, những gì đã qua mãi mãi thành kỷ niệm nhé bạn, bởi vì đời học sinh ai cũng có những tháng 5.

 

Hạ trước xa nhau còn gặp lại
Hạ này xa mãi rồi bạn ơi.

 

Lê Thạch Thi

 

Nguồn: VnExpress.net